Book review, Movie review

[Book and Movie Review] Nơi cuối cầu vòng – Cecelia Anherm

Mùa Valentine. Định tìm một bộ phim lãng mạn kinh điểm như The Notebook hay Nothing Hills xem thì tình cờ thấy bộ phim này trong list phim. Nó thu hút mình ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi chính cái tên của nó “Nơi cuối cầu vòng”

Love, Rosie được chuyển thể từ một cuốn truyện “Nơi cuối cầu vòng” của tác giả người Ireland Cecelia Anherm, nữ tác giả đã rất quen thuộc với tác phẩm PS: I love you.

noi_cuoi_cau_vong_-_tiki

Đó là một cuốn truyện đặc biệt. Truyện không được viết bằng những dòng văn xuôi bình thường mà chỉ có những đoạn chat messenger, tin nhắn rữa Rosie và Alex, hoặc của các nhận vật phụ trong truyện. Cecelia Anherm không kể truyện, không miêu tả, tất cả diễn biến, tình cảm, nội tâm được khắc họa qua các đoạn hội thoại đầy sống động.

Truyện kể về 2 người bạn thân khác giới là Rosie và Alex, họ chia sẻ với nhau tất cả những tâm sự, điều thầm kín của tuối mới lớn. Năm cuối trung học, Rosie ước mơ đến Boston học ngành quản lý khách sạn, Alex nhận học bổng đến Havard. Tuy nhiên, vì sự cố bữa tiệc tốt nghiệp, Rosie phát hiện mình có thai với cậu bạn khác cùng lớp, đành phải hoãn lại ước mơ sang Mỹ du học cùng Alex. Sau thời gian, con của Rosie lớn lên cũng có một cậu bạn thân, Alex cũng lập gia đình. Nhưng sau tất cả họ nhận ra rằng, tình cảm của họ dành cho nhau bao năm là tình yêu không chỉ là tình bạn đơn thuần. Tuy vậy, Alex và Rosie nhận ra tình cảm thực của mình khi họ đã 50 tuổi, cô con gái Katie của Rosie cũng đã trưởng thành và kết hôn với cậu bạn thân của cô.

Những nhà làm phim đã giữ những nội dung chính của tác phẩm gốc, và có sửa lại để  phù hợp hơn với tác phẩm điện ảnh. Nếu như trong truyện Cecelia Anherm bắt hai nhân vật chính đời chờ rất lâu, để hai đứa trẻ con phải bày đủ trò để thuyết phục Alex quay về bên Rosie và để cho 2 người mãi 50 tuổi mới đến được với nhau, thì trong phim đạo diễn đã “nhân từ” hơn. Ông để cho họ tự nhận ra tình cảm của mình, và để Alex tự tìm đến Rosie, khi cô vừa mở khách sạn tại quê nhà như ước mơ của mình. Alex về Ailen nơi họ đã lớn lên và sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau. Cuối cùng họ ở bên nhau, sau bao vấp ngã của cuộc sống.

“After all, soulmates always end up together. Silly Bethany won’t even be remembered then. Ex-girlfriends are easily forgotten. Best friends stay with you for ever”.

Mình rất thích bộ phim này. Lần này thì lại phải chấm điểm phim cao hơn truyện. 9/10. Điều thứ nhất phải nói là diễn  viên trong phim đều rất đẹp. Cả Rosie (Lily Collins) và Alex (Sam Claflin) đều là những diễn viên có gương mặt tuyệt phẩm. Bạn sẽ thấy “ghen tị” vì tình bạn của họ quá đẹp, họ cùng chia sẻ những bí mật, cùng hiểu những tật xấu của nhau, và cùng nhau giải quyết những rắc rối.

“Today I love you more than ever; tomorrow I will love you even more. I need you more than ever; I want you more than ever”

Khi Rosie sinh con, Alex chỉ nhẹ nhàng nói “Cho mình làm cha đỡ đầu của đứa bé được không?”. Họ sinh ra để dành cho nhau, chỉ là tuổi trẻ đó bồng bột quá khiến họ để vuột mất những cơ hội của cuộc sống, sự nghiệp và tình yêu. Nếu như xem một bộ phim Hàn Quốc, người ta rất hay bắt gặp những cảnh phim mà nhân vật nam chính và nữ chính tìm nhau giữa ga tàu đông người, họ đứng rất gần mà không tìm thấy nhau. Còn ở trong cả bộ phim này, họ cũng đã lạc nhau giữa những năm tháng của tuổi trẻ như thế. Vì Rosie quá vô tư và bất cần hay vì Alex không đủ can đảm chỉ biết lặng lẽ nhìn cô giữa bao ngã rẽ của cuộc sống rồi vộ vàng đi theo một lối đi riêng nhưng vẫn ngoái lại nhìn Rosie. Giữa họ có một thứ tình cảm còn vượt xa cả tình yêu những chính bản thân họ vẫn phủ nhận và nói dối bản thân mình “Chúng ta chỉ là bạn thân”.

phimnet.net_bong-bot-tuoi-day-thi_Love-R

Đoạn phim mình ấn tượng nhất, đó là sau khi Katie (con của Rosie) đã 5 tuổi, Rosie đến Boston thăm Alex và họ vẫn giữ cho nhau những tình cảm trong sang và hồn nhiên như thời niên thiếu, vẫn trêu ghẹo nhau, vẫn đùa nghịch như hai đứa trẻ.

“Age is just a number, not a state of mind or a reason for any type of particular behavior”

Những dòng chat, email là sự kết nối cho cả câu chuyện. Dù có đang ở đâu, làm gì thì cứ mỗi lần người kia hỏi “Cậu có ở đó không?” thì đều nhận được câu trả lời từ phía người còn lại.Cái cách Alex viết thư cho Rosie, cũng hiểu đủ để nhận ra cậu yêu Rosie nhiều đến đâu.

Phái cuối cầu vòng
“You deserve someone who loves you with every single beat of his heart, someone who thinks about you constantly, someone who spends every minute of every day just wondering what you’re doing, where you are, who you’re with, and if you’re OK. You need someone who can help you reach your dreams and protect you from your fears. You need someone who will treat you with respect, love every part of you, especially your flaws. You should be with someone who could make you happy, really happy, dancing on air happy”.

Có hai cảnh đám cưới trong 2 câu chuyện mà mình nhớ nhất đó là trong “Em ở đâu – Marc Levy” và trong truyện này. Nếu như trong “Em ở đâu”, Susan vội vã trở về từ chuyến tình nguyện tại Hondurat để dự đám cưới của cậu bạn thân – cũng là mỗi tình đầu của cô – Phillip, khi cô vừa bước xuống, nhìn anh trong giáo đường với một cô gái khác rồi nước mắt trào ra và cô chạy đi, sau đó chỉ viết cho Philip lá thư nói rằng “Tớ không về được” thì Rosie đã dũng cảm hơn. Cô vội vàng đến Boston, dự đám cưới của Alex với vai trò là phù rể nữ cho anh. Cô đủ dũng cảm để nhìn anh tay trong tay với cô gái khác – người mà cô vô cũng ghét từ thời trung học và dũng cảm phát biểu trong lễ cưới của anh mà không dám để rơi một giọt nước mắt. Cô nói dù anh ở đâu, cùng với ai, làm gì, cô cũng vẫn ở đó, dõi theo anh, bên cạnh anh và yêu anh… như một người bạn dù chính trong lúc đó cô đã biết với cô Alex không chỉ là bạn thân.

No matter where you are, or what you’re doing, or who you’re with, it doesn’t matter it doesn’t change it, I have and I always will, honestly, truly, completely love you.

Có thể coi Katie đã làm thay đổi cuộc đời Rosie. Đáng ra cô đã có thể đến Boston cùng Alex, học đại học rồi trở về mở khách sạn riêng. Nhưng tất cả những gì cô đối mặt của tuổi trẻ đó là, lặng lẽ giấu lá thư báo nhập học từ Boston với Alex, tiễn anh ở sân bay và thất hứa lời hẹn gặp lại rồi trở về sinh con ở tuổi 18. Cô cũng đã có thể gửi con cho một gia đình khác để tiếp tục học đại học nhưng cô đã không làm thế, cô đã đối mặt với cuộc đời mình và chấp nhận nó. Cô nuôi dạy Katie, chấp nhận cho con có một người bố, mỉm cười khí thấy cô bé cũng đã tìm được một cậu bạn thân như thời niên thiếu của cô. Cô vẫn chúc phúc cho Alex và tự mở khách sạn riêng của mình.

“I think I need to face what I could have been in order to understand and accept what I am”.

Trong truyện, Katie và cậu bạn thân của mình có vai trò cao hơn. Chính 2 cô cậu là người trực tiếp viết thư cho vợ của Alex và tạo ra những trò đùa khiến Alex quay lại với Rosie, và cuối truyện khi 2 người đã lớn, họ đã đến với nhau, không gặp phải sai lầm như mẹ của mình.

Ngoài câu chuyện về tình yêu, “Nơi cuối cầu vòng” còn là câu chuyện về nghị lực sống. Họ vẫn có thể vui vẻ, lạc quan cho dù cuộc sống có khó khăn và bế tắc, cho dù giấc mơ của Rosie có bị trì hoãn nhưng cô vẫn quyết tâm biến nó thành hiện thực. Dù có muộn màng nhưng vẫn cho mình một cơ hội.

“We have a long way to go to being the perfect couple, we certainly don’t live the fairy tale marriage, he doesn’t shower me with rose petals and fly me to Paris on weekends but when I get my hair cut, he notices. When I dress up to go out at night, he compliments me. When I cry, he wipes my tears. When I feel lonely, he makes me feel loved. And who needs Paris, when you can get a hug?”

Chúng tôi đã trải qua một chặng đường dài trước khi trở thành một cặp đôi hoàn hảo, chúng tôi không sống trong một cuộc hôn nhân đẹp như cổ tích, cũng chẳng cùng tắm trong bồn đầy những cánh hoa hồng hay bay tới Paris vào cuối tuần. Nhưng khi tôi cắt mái tóc mới, anh ấy đều chú ý. Khi tôi ăn diện để ra ngoài vào buổi tối, anh ấy dành tặng tôi những lời khen. Khi tôi khóc, anh ấy sẽ lau khô nước mắt cho tôi. Khi tôi cảm thấy cô đơn, anh ấy khiến tôi cảm thấy mình được yêu thương. Và ai cần tới Paris cơ chứ khi mà bạn có thể có một cái ôm thật chặt với anh ấy đây?